Quang cao cua ban ở đây
Anh đã nói với em : “ Nếu người ta yêu em nhiều như anh, đối xử tốt với em như anh, Em sẽ chọn người ta chứ không phải chọn anh đúng không ? Em yêu người ta nhiều
lắm hả bé ? ”
Anh đã nói với em : “ Nếu người ta yêu em nhiều như anh, đối xử tốt với em như anh, Em sẽ chọn người ta chứ không phải chọn anh đúng không? Em yêu người ta nhiều lắm hả pé ? ” Vâng.. Em yêu người ta đến mức người ta không yêu em như anh, không đối xử tốt với em bằng anh. Người ta ở xa em, anh ở ngay bên cạnh em. Em với theo gọi người ta chẳng thấy đâu. Em chỉ cần đứng yên anh đã vội đến bên ôm em vào lòng. Gia đình, địa vị , tất cả mọi thứ người ta không bằng anh. Vậy mà, em vẫn chọn người ta chứ không phải anh đấy.Cuộc sống quá khắt khe với em thì phải?
Từ khi bắt đầu mối quan hệ 2 chúng ta đã hiểu rõ kết quả sẽ như thế nào. Vậy mà cả Anh, cả Em, cả 2 vẫn cứ ngoan cố?
Em là mưa, thích một mình, yên bình và lặng lẽ. Ấy mà cô bé mưa ấy không biết đã bao nhiêu lần tự gồng mình lên để chịu đựng cái nắng gắt, ồn ào, vội vã của Sài Gòn. Cũng không biết bao nhiêu lần cô bé ấy một mình vừa chạy xe vừa khóc tức tưởi như một con ngốc ngoài mưa. Tự nhắc: “Ờ.. thì mưa làm gì có ai thấy mình khóc mà sợ chứ. Cứ khóc cho nhẹ lòng.” Chỉ là đi làm về, mệt, tủi thân, bỗng sợ phải làm người lớn, nghĩ đến bao điều rộng lớn ngoài kia, muốn khóc. Thế thôi… Ngước mặt lên, tự hỏi: “Liệu có ai đứng sau dõi theo em không?”
Yêu xa, là sự lựa chọn của em. Lớn rồi, sẽ thôi không còn yêu nồng cháy như cái ngày ấy, mà từng đêm em vẫn nằm chằn chọc, suy nghĩ về nhiều ngã rẽ khác nhau cho cuộc đời của mình..
Em rất phân vân.. Bởi tình yêu của mình không giống như những câu chuyện tình đẹp đẽ ngoài kia.. Không một vết trầy xước nhưng nó càng đau hơn hàn ngàn mũi dao đâm vì sự im lặng đến đáng sợ của cả 2 ta. Một tình yêu lạ, lạ đến mức nhiều khi em vẫn cô đơn, em vẫn lạc lõng, em vẫn cảm thấy một mình trong tình cảm ấy. Em sợ cái cảnh thân ai nấy lo, em sợ cái cảnh một mình chịu đựng tất cả những áp lực trong cuộc sống mà chẳng biết sẻ chia cùng ai, em sợ cái cảnh nghe người ta ngưỡng mộ về tình yêu của chúng mình, em sợ cái sự thật sau bức tranh của mình được tô điểm quá hoàn hảo, em sợ cái cảnh bắt gặp một điều gì đó làm em buồn nhưng em cứ vờ như là không có gì rồi mọi chuyện sẽ qua và em sẽ hiểu đời thêm được một chút. Ờ thì,.. lớn rồi. Nhưng đôi khi em vẫn tủi thân đến phát khóc như vậy đấy.
Yêu xa, cái thử thách quá khó khăn trong cuộc đời em. Nó càng khó khăn hơn khi một mình em cứ phải gồng mình lên chịu đựng. Lại còn khó khăn hơn khi anh đang bận bịu với hàng tá công việc, còn em thì rảnh rang ngồi nghĩ vớ vẩn.
Đã có lần em nghĩ về một lối rẽ khác. Không anh.. Em sẽ vui chứ.. Cứ tưởng là sẽ quen rồi.. Nhưng không phải. Nhắm mắt lại, ngủ thôi.. Ngày mai sẽ tốt hơn ngày hôm nay đúng không ?
No comments :